Ở châu Á và Châu Mỹ có một loại cây gỗ lớn tên là cây bánh mỳ.
Có người nói rằng hạnh phúc của mọi người phụ nữ chính là tìm thấy cái cây để gửi gắm được.
Cũng có người nói rằng vấn đề của mọi phụ nữ chính là lựa chọn giữa bánh mỳ và tình yêu.
Trình Vận, Chu Địch Chi, Thẩm Quang Huệ trong tiểu thuyết vẫn đang đi kiếm cây bánh mỳ thuộc về riêng mình.
Các cô gái quen nhau từ năm mười ba tuổi, tình bạn bắt đầu từ đội bóng chuyền. Họ cùng trải qua niềm vui của sự trưởng thành, bối rối của mối tình đầu, yêu và hận, nỗi nhớ cùng niềm đau.
Chuyện phụ nữ làm giỏi nhất và cũng thất bại nhất chính là yêu đàn ông.
Chu Địch Chi nói, nếu cô ấy chết thì bài ca phúng điếu của cô ấy chính là chuyện một cô gái không ngừng gặp phải đàn ông xấu.
Thẩm Quang Huệ nói, lấy chồng ở Truân Môn rất không vẻ vang, chí ít cũng phải lấy chồng ở khu Bào Mã mới được.
Trình Vận nói, có thể khiến đối phương đau lòng, mới là tình yêu mãnh liệt giữa hai người.***
Bộ sách gồm có:
Quyển 1: Cô gái trên cây sa kê
Quyển 2: Cây sa kê ra đi
Quyển 3: Cây sa kê lưu lạc
***
Đặng Sơ Phát đáng thương nhìn cô nàng.
“Đặng Sơ Phát là đàn ông tốt.” Tôi chữa lại.
“Đúng vậy, ngoại trừ anh ấy.”
Đặng Sơ Phát cười khổ. Anh ấy giống như một người lái đò giàu tình cảm. Anh sinh ra và lớn lên trên hòn đảo nhỏ, suốt ngày làm bạn với biển. Đại khái anh ấy sẽ không hiểu tình cảm phức tạp của loài người.
Hai ngày sau khi rời đảo Nam Nha, Địch Chi đã làm một chuyện khiến tôi không ngờ.
“Tớ mới ăn cơm xong với Lâm Phương Văn.” Cô ấy báo cho tôi biết.
“Anh ấy vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn như xưa. Sự thay đổi của đàn ông chưa bao giờ kịch liệt so với phụ nữ. Tớ nói với anh ấy, cậu đã chia tay với Từ Khởi Phi. Anh ấy vẫn còn yêu cậu.”
“Anh ấy sẽ không nói như vậy.”
“Là tớ nhìn ra.”
“Lâm Phương Văn không phải một người đàn ông có thể phó thác cả đời.” Tôi nói đều đều.
“Từ khi nào cậu trở nên yếu bóng vía như thế? Cái gì là suốt đời suốt kiếp? Nếu cậu chỉ muốn tìm một người để phó thác cả đời, thì sẽ chọn Từ Khởi Phi.”
Địch Chi nói đúng, nếu tôi muốn tìm một người để giao phó cả đời, thì tôi đã không bỏ Từ Khởi Phi. Vấn đề là tôi muốn ở bên Lâm Phương Văn suốt đời suốt kiếp, nhưng e rằng anh không làm được. Tôi không muốn lại dùng nỗi đau để đổi lấy niềm vui ngắn ngủi.
“Tớ đã đưa số điện thoại của cậu cho Lâm Phương Văn. Chắc hẳn anh ấy sẽ tìm cậu, khi đó cậu tự đi mà từ chối.”
Lâm Phương Văn không tìm tôi. Tôi quá hiểu anh, anh sẽ không cầu xin tôi. Anh đã phá lệ cầu xin tôi một lần, lần đó tôi đã cự tuyệt anh. Anh nhất định sẽ không cầu xin tôi lần nữa, mà tôi cũng không cầu xin anh.
Mùa hè trôi qua, mùa thu lại đến. Tôi nhận được điện thoại của Lâm Phương Văn, anh đến chậm tròn một mùa.
“Em có rảnh không?” Giọng của anh có gì đó không ổn.
“Có. Anh đang ở đâu?”
“Anh ở gần đây, anh tới tìm em được không?”
“Được.”
Tôi chạy đi tắm, trong thời gian ngắn nhất làm mình tỏa sáng nhất có thể.
Lâm Phương Văn đến.
Chúng tôi không nói những câu từ khách sáo, giống như hai người bạn đã lâu không gặp.
“Chỗ này cũng được.” Anh mở miệng nói.
“Chỉ có hơn ba mươi ba mét vuông.”
“Có ban công à.” Anh ra ban công.
Tôi không nói cho anh biết, tôi vì cái ban công kia mới mua căn phòng này. Tôi vẫn luôn nhớ cái ban công ở nhà anh.
“Anh vẫn còn ở Tiêm Sa Chủy chứ?” Tôi hỏi về anh.
“Ừ, anh không muốn rời xa cái ban công kia.” Anh nói.
“Ngày đó em ở trên ban công rải chín trăm tám mươi sáu chiếc máy bay khắp không trung, khung cảnh thế nào?” Anh bất ngờ hỏi tôi vấn đề này.
“Khung cảnh rất đồ sộ.” Tôi cười nói, “Vậy khi anh về nhà, phải nhặt từng chiếc máy bay trên đường, khung cảnh thế nào?”
“Khung cảnh rất bi tráng. Toàn bộ Tiêm Sa Chủy đều là máy bay.” Anh cũng cười nói.
Tôi cười khanh khách: “Em không tin, anh nói xạo.”
“Mẹ anh qua đời rồi.” Anh nói.
Tôi ngạc nhiên: “Sao lại thế?”
“Bị bệnh ung thư. Đã mất vào một tiếng trước, ở bệnh viện gần đây.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng nói gì thêm.
Tôi không biết an ủi anh thế nào.
Đôi vai anh bỗng nhiên co giật, kích động khóc thét lên. Tôi chưa từng thấy anh khóc, tôi lúng túng không biết phải làm sao.
“Đừng vậy mà.” Tôi an ủi anh.
Anh ôm tôi, khóc nức nở trên vai tôi. Tôi ôm chặt anh, muốn dùng hơi ấm vỗ về anh.
“Anh rất yêu bà.” Anh nói trong nước mắt.
“Em biết.”
“Anh thật không ngờ bà sẽ chết đột ngột như thế. Anh đã cho rằng anh và bà còn thời gian.”
“Chúng ta thường cho rằng còn thời gian.”
Anh siết tay ôm tôi thật chặt, nước mắt thấm ướt lưng áo của tôi. Người đàn ông yếu đuối giống một đứa trẻ đáng thương.
Tối hôm đó, Lâm Phương Văn qua đêm ở nhà tôi. Anh ngủ ở phòng khách, tôi ngủ trong phòng. Sáng hôm sau, anh nói tạm biệt với tôi.
“Chuyện tang lễ có cần em giúp không?”
Anh lắc đầu.
“Trước khi chia tay em, anh và Nhạc Cơ chưa từng lên giường.” Anh nói.
Tôi không bày tỏ điều gì.
Tôi đứng trên ban công nhìn theo bóng lưng anh. Ngày hôm đó, tôi quyết định chia tay là do tôi quá kích động sao? Nhưng sau đó anh đã lên giường với Nhạc Cơ, đó là sự thật.
Mấy ngày sau, tôi gọi điện cho anh, tôi hỏi anh tang lễ cử hành ở đâu. Ai dè anh nói tang lễ đã cử hành xong rồi. Tôi không biết vì lẽ gì anh không cho tôi tham dự, hay là anh vẫn không định cầu xin tôi.
Mùa thu đi qua. Từ lần đó, tôi không gặp lại Lâm Phương Văn.
Vào một ngày, tôi nhận được điện thoại của Tống Tiểu Miên:
“Cuối tuần này, tớ tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái, cậu có rảnh không?”
“Cậu sinh cháu rồi sao?” Tôi kinh ngạc.
“Đến cuối tuần này là đầy tháng rồi. Tớ biết cậu bận nên lúc vào bệnh viện sinh tớ không báo cho cậu biết.”
“Tớ nhất định sẽ đến.”
“Từ Khởi Phi cũng tới, cậu không ngại chứ?”
“Đương nhiên không ngại. Anh ấy thế nào?”
“Vẫn như xưa thôi.”
Tôi, Địch Chi và Quang Huệ cùng đến dự tiệc đầy tháng con gái của tiểu Miên. Tiểu Miên mập hơn nhiều, đã không thể làm người ta liên tưởng đến cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, duyên dáng trong đội bóng chuyền năm xưa nữa. Không ngờ Diệp Thanh Hà và Lưu Hân Bình đã lâu không gặp, hôm đó cũng đều trở về. Thanh Hà định cư ở Italy. Nghề nghiệp của cô ấy tương đối ít phổ biến, là chuyên gia tu bổ danh họa. Năm ngoái, cô ấy đã lấy một họa sĩ. Chỉ có kiểu phụ nữ chưa bao giờ vì cuộc sống mà phải âu sầu như Thanh Hà, mới có tư cách yêu nghệ sĩ. Còn Hân Bình thì kết hôn với một chuyên gia não ở Anh, cũng bám rễ ở đấy luôn, năm ngoái cô ấy còn sinh một bé gái.
“Thời gian trôi qua nhanh quá. Bộ dạng của chúng ta bây giờ không thể đánh bóng chuyền nữa rồi.” Hân Bình than thở, “Tớ thật thèm được như các cậu, vẫn tự do tự tại.”
Tôi, Địch Chi và Quang Huệ có nỗi niềm riêng tự mình biết.
“Nhạc Cơ đến rồi!” Thanh Hà nói: “Bạn ấy càng ngày càng đẹp.”
“Bạn trai chạy chiếc Ferrari thể thao của cậu đâu?” Địch Chi chế nhạo cô ta.
“Cậu nói tới người nào?” Nhạc Cơ đắc ý dạt dào hỏi ngược lại Địch Chi.
“Cái người đuổi cậu xuống xe đó. Cậu có nhiều bạn trai đuổi cậu xuống xe sao?” Địch Chi cười đểu hỏi cô ta.
Sắc mặt Nhạc Cơ nhất thời sa sầm. Hẳn là cô ta đã biết tối hôm đó là ai đã từ trên ban công đổ champagne mắc tiền lên người cô ta rồi.
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Cô Gái Trên Cây Sa Kê PDF của tác giả Trương Tiểu Nhàn nếu chưa có điều kiện.
Tất cả sách điện tử, ebook trên website thuviensach.vn đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Sau khi đọc sách CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ thì mình cảm thấy sách là:
- Câu chuyện về tình yêu và mối quan hệ, thường được diễn ra trong một bối cảnh lãng mạn và đầy cảm xúc. Gợi mở sự mơ mộng và ngọt ngào trong tình yêu.
- Tập trung vào nghệ thuật viết và diễn đạt, thường đi kèm với sự sáng tạo và độ phong phú trong ngôn từ. Gợi mở sự đánh giá cao về nghệ thuật và văn hóa.
Nói chung sách hay đó mọi người đọc và cảm nhận nha. Chúc mọi người đọc sách vui vẻ :!!!
Sách (chữ Hán: 冊) là một loạt các tờ giấy có chữ hoặc hình ảnh được viết tay hoặc in ấn, được buộc hoặc dán với nhau về cùng một phía. Mỗi mặt của một tờ trong các tờ này được gọi là một trang sách. Nếu sách chỉ bao gồm thông tin ở dạng điện tử được xem trên một thiết bị có màn hình thì được gọi là sách điện tử hoặc e-book. Sách chứa đựng nhiều giá trị văn hóa tinh thần (các tác phẩm sáng tác hoặc tài liệu biên soạn) thuộc các hình thái ý thức xã hội và nghệ thuật khác nhau, được ghi lại dưới các dạng ngôn ngữ khác nhau (chữ viết, hình ảnh, âm thanh, ký hiệu,...) của các dân tộc khác nhau nhằm để lưu trữ, tích lũy, truyền bá trong xã hội.
Copyright © 2021 Thu Vien Sach VN